Ba Mặt Một Lời 1
Chương 96: Ba Mặt Một Lời 1
Tiêu Tử Nguyệt cong môi đỏ, khẽ khàng trò chuyện chủ đề liên quan đến mèo.
Lục Trạch đang trong phòng làm việc, là chủ tịch tập đoàn Lục thị, mỗi ngày hắn phải xử lý rất nhiều chuyện, nhất là hai năm gần đây công ty phát triển nhanh chóng, một giây cũng không thể ngừng nghỉ.
“Chủ tịch Lục, đây là kế hoạch phát triển và báo cáo tổng kết năm ngoái mà công ty con đã đưa vào tuần trước.”
An Trạch Vũ phân loại tài liệu trong tay đặt lên bàn làm việc:
“Tài liệu đại hội cổ đông lần trước cũng đã chỉnh sửa xong, lát nữa sẽ gửi qua đây.”
Ánh mắt Lục Tranh lóe lên vẻ hài lòng, thư ký An là người đắc lực nhất bên cạnh hắn, hết lòng hết dạ cho công việc, hiệu suất cực cao, cũng không có mấy suy tính linh tinh bậy bạ kia, nếu đối phương luôn giữ được biểu hiện xuất sắc như vậy, hắn có thể chậm rãi giao cho hắn ta một vài chuyện quan trọng.
“Chủ tịch Lục, ta ra ngoài trước.”
“Ừm.”
Tiếng chuông tin nhắn độc đáo vang lên, bước chân An Trạch Vũ lặng lẽ chậm lại, Lục Trạch bị tiếng chuông thu hút sự chú ý không nhận ra điểm này, ánh mắt tập trung vào tin nhắn trong điện thoại.
Nhanh chóng đọc xong nội dung, hô hấp của hắn như ngừng lại, lập tức cầm áo khoác đứng lên, vừa đi vừa nói:
“Thư ký An, về tiểu khu Lệ Cảnh với ta một chuyến.”
“Vâng.”
Người đàn ông đeo kính gọng đen rủ mắt xuống, không nhìn rõ cảm xúc bên trong.
Lục Trạch bước nhanh về xe của mình, chân mày cau chặt, sao Tiêu Tử Nguyệt lại tìm đến chỗ Vân Xu, hắn che giấu tin tức rất chặt chẽ, lúc này mới bao lâu, mà nàng đã biết rồi.
Nghĩ đến tính cách mạnh mẽ của Tiêu Tử Nguyệt che giấu dưới vẻ bề ngoài đoan trang, gương mặt lạnh lùng của Lục Trạch hiện lên vẻ lo lắng, trong lòng nóng như lửa đốt.
Thư ký An theo sát sau lưng hắn, là thư ký Lục Trạch nể trọng, trước đây hắn đã từng gặp Vân Xu, có vài chuyện Lục Trạch không tiện xử lý, đều giao cho An Trạch Vũ làm, bao gồm thẻ căn cước của Vân Xu cũng để hắn giúp đỡ giải quyết.
Lần đầu Lục Trạch dẫn An Trạch Vũ đến gặp Vân Xu, đã quan sát hắn rất kỹ, một khi hắn có bất kỳ cảm xúc không nên có nào, Lục Trạch lập tức đẩy đi ngay.
Điều khiến Lục Trạch vừa ý là, trừ vẻ thất thố ban đầu, những lúc còn lại ánh mắt An Trạch Vũ đều không nhìn Vân Xu nữa.
Đây cũng là nguyên nhân Lục Trạch giao một số chuyện liên quan đến Vân Xu cho hắn làm.
Chờ đến khi sắc mặt Lục Trạch u ám mở cửa, đã thấy bé đáng thương Vân Xu vốn nên bị bắt nạt lại tươi cười rạng rõ trò chuyện với vợ chưa cưới, đó là dáng vẻ chưa từng thể hiện trước mặt hắn.
Bước chân vội vã của hắn bị ghim chặt tại chỗ.
Tiêu Tử Nguyệt nhạy bén phát hiện Lục Trạch đã đến, miễn cưỡng liếc nhìn một cách tùy ý, sau đó lại nhìn về phía Vân Xu với vẻ dịu dàng thân thiết:
“Đồ ngọt của tiệm C rất ngon, nhất là kem sữa chỗ đó ngọt mà không ngấy, chờ có thời gian ta sẽ đưa ngươi đến đó ăn thử, chắc chắn ngươi sẽ thích.”
Ánh mắt Vân Xu tỏa sáng lấp lánh, tràn ngập mong chờ:
“Thật sao, cám ơn Tử Nguyệt.”
Lục Trạch bình tĩnh bước qua, hệt như người đang ngồi trên sô pha không phải vợ chưa cưới và người đẹp hắn muốn giấu riêng cho mình, mà chỉ là hai người bạn bình thường.
Vân Xu chú ý hai người đến, mỉm cười chào hỏi:
“Lục Trạch, thư ký An, mọi người đến rồi à.”
Có lẽ vì trò chuyện quá vui vẻ, nụ cười nơi khóe môi nàng rạng rỡ hơn bất kỳ lúc nào của ngày trước, ánh sáng xung quanh dường như cũng mờ nhạt hơn mấy phần vì nụ cười này.
Ánh mắt Lục Trạch tối lại, đang chuẩn bị lên tiếng, đã nghe giọng nói dịu dàng của vợ chưa cưới vang lên:
“Ngươi chơi với Noãn Noãn một lúc nhé, ta và Lục Trạch có vài chuyện cần nói, rất nhanh sẽ trở lại.”
Vân Xu ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Tử Nguyệt đứng dậy đi về phía Lục Trạch, lúc này nàng dường như trở về là cô chủ nhà giàu cao quý, sống lưng thẳng tắp, tư thế nhã nhặn, khí chất xa cách.
Chỉ còn hai người ở lại phòng khách, Vân Xu và An Trạch Vũ, sau khi Lục Trạch đến thím Vương đã vào nhà bếp từ sớm.
Vân Xu thấy An Trạch Vũ cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, bèn gọi hắn đến ngồi xuống nghỉ ngơi.
An Trạch Vũ thuận thế ngồi lên sô pha không nói gì, gương mặt hắn điển trai, nhưng kính đen cồng kềnh gần như che khuất tất cả cảm xúc, cả người tản ra hơi thở lạnh nhạt.
Trừ thím Vương và Lục Trạch, thư ký An là người Vân Xu gặp nhiều nhất, mỗi lần gặp nhau hắn đều như vậy, yên tĩnh đến độ gần như không có cảm giác tồn tại, có lẽ hắn không thích trò chuyện với người khác.
Khiến người ta bất ngờ là, lần này ngồi xuống không bao lâu, An Trạch Vũ chủ động nói:
“Chào buổi chiều, cô Vân Xu, vừa rồi cô trò chuyện với cô Tiêu sao?”
“Đúng vậy.”
“Có thể mạn phép hỏi một câu, hai người đã trò chuyện những gì không?”
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 18 |