Ba Mặt Một Lời 2
Chương 97: Ba Mặt Một Lời 2
Ánh mắt Vân Xu ngạc nhiên, nhưng quen biết An Trạch Vũ một khoảng thời gian, hắn cũng từng giúp nàng, Vân Xu không nghĩ nhiều, chọn một vài chủ đề trò chuyện ban nãy kể cho hắn nghe, phần lớn đều liên quan đến du lịch, đồ ăn, thú cưng.
Nói mãi nói mãi, Vân Xu lại vui vẻ, lần đầu gặp Tiêu Tử Nguyệt, nàng đã không nhịn được nảy sinh hảo cảm, muốn làm bạn với đối phương.
Cho nên nàng nói được vài câu lại khen Tiêu Tử Nguyệt một lúc.
An Trạch Vũ yên tĩnh lắng nghe Vân Xu kể lại, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn thẳng vào nàng, so với sự cứng nhắc trước đây nhiều hơn một vài cảm xúc bé nhỏ, cụ thể là gì lại không nói ra được:
“Xem ra cô Vân Xu và cô Tiêu trò chuyện rất vui.”
“Vui lắm luôn, Tử Nguyệt không chỉ xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt, nàng còn nói sẽ đưa ta đi chơi rất nhiều nơi.”
Tính tình tốt?
Ánh mắt An Trạch Vũ thản nhiên, cái gọi là tính cách tốt sợ rằng cũng chỉ đối với Vân Xu, cô cả nhà họ Tiêu không phải với ai cũng tùy tiện đối xử dịu dàng đâu, nhưng không cần thiết phải nói ra chuyện này.
Chính vào lúc Vân Xu cho rằng An Trạch Vũ chỉ thuận miệng nói hai câu thôi, hắn lại cất lời:
“Có phải cô Vân rất ghét ở lại đây không?”
Vân Xu không lên tiếng, trước mặt thư ký của Lục Trạch nói nàng không thích ở đây, có phải không tốt không, nhưng thật sự nàng không thích bị ép ở lại chỗ này.
Trong sự yên lặng An Trạch Vũ đã hiểu tâm tư của Vân Xu, hắn không hỏi thêm gì nữa, mà bảo Vân Xu xòe tay ra.
Bàn tay trắng nõn tinh tế như tác phẩm nghệ thuật, giờ phút nay nghe lời mà lặng lẽ đặt trước mặt hắn, An Trạch Vũ che giấu ánh mắt sau lớp kính, hắn đặt đồ trong tay vào lòng bàn tay nàng, động tác vừa nhẹ lại dịu dàng, như sợ làm phiền đến nàng.
“Quà gặp mặt.”
Hắn khẽ khàng nói.
Con mèo bằng gốm nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay Vân Xu, khiến người ta ngạc nhiên hơn là nó rất giống Noãn Noãn, ngay cả phân bố màu lông cũng hệt như nhau.
Vân Xu mày mắt cong cong, trong ánh mắt đong đầy yêu thích, vội vàng cám ơn hắn.
“Ngươi thích là tốt rồi.”
An Trạch Vũ không nói cho Vân Xu biết, đây là món đồ chơi nhỏ hắn tìm rất lâu bên ngoài, mới tìm thấy được.
Với hắn mà nói, có thể thấy nụ cười của nàng đã đủ lắm rồi.
Bên kia hai người đi đến phòng khách trống, đóng cửa lại.
Tiêu Tử Nguyệt ra đòn phủ đầu, chiếc cằm thon thả khẽ giương lên:
“Ta đã trò chuyện với Xu Xu, Lục Trạch ngươi được lắm đấy, ỷ Xu Xu mất trí nhớ, vậy mà muốn nhốt nàng trong ngôi nhà nhỏ này.”
Lúc nghe thấy Lục Trạch không cho Vân Xu rời khỏi tiểu khu, cô cả nhà họ Tiêu giận muốn chết, hắn coi Vân Xu là đồ dùng sở hữu riêng của mình sao, dám dùng mấy lời nói bậy bạ kia lừa nàng, hạn chế tự do của nàng.
Thật không biết xấu hổ.
Gương mặt điển trai của Lục Trạch không biến sắc, lạnh lùng nói:
“Đây là muốn tốt cho nàng, quyết định của ta không cần ngươi xen vào, ngược lại ngươi âm thầm điều tra ta, lại lén ta đến đây, là ai cho ngươi lá gan đó.”
Nếu Tiêu Tử Nguyệt đã biết hết mọi chuyện, hắn cũng không cần phải che giấu nữa.
Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Tử Nguyệt hiện lẻ vẻ phẫn nộ, lại cưỡng ép nhẫn nhịn, khi hai người rơi vào thế đối lập, cảm xúc bên nào mất khống chế đều sẽ bị bên còn lại dắt đi, nàng tuyệt đối không thể thất thố trước mặt Lục Trạch.
Tiêu Tử Nguyệt cười lạnh một tiếng:
“Lục Trạch, ta là cô cả nhà họ Tiêu, không phải loại người muốn bám vào cành cao nhà ngươi, tốt nhất ngươi phải hiểu rõ điểm này.”
Hai người đối đầu nhau, chút tình nghĩa vốn dĩ mỏng manh kia lập tức tan biến sạch sẽ.
Đôi co thêm vài câu, cảm xúc hai bên mới từ từ bình tĩnh lại.
Tiêu Tử Nguyệt nói:
“Ta không cho Xu Xu biết quan hệ của chúng ta.”
Nội tâm Lục Trạch lặng lẽ thả lỏng, Vân Xu không biết là tốt nhất, hắn không cho phép bất kỳ ai phá hủy hình tượng của hắn trước mặt Vân Xu, càng không thể để nàng biết hắn đã có hôn ước.
Nếu Tiêu Tử Nguyệt không khiến chuyện mà Lục Trạch lo lắng nhất xảy ra, thái độ của hắn đối với nàng cũng dịu lại không ít.
Tiêu Tử Nguyệt không thèm quan tâm Lục Trạch nghĩ thế nào, nàng chỉ vì không muốn để Xu Xu liên hệ mình với cái tên Lục Trạch này lại với nhau, mới lựa chọn im lặng không nói.
Yên lặng suy nghĩ vài giây, Tiêu Tử Nguyệt thẳng thừng ném ra quyết định của mình:
“Ta muốn hủy hôn, chờ qua mấy hôm nữa ta sẽ nói rõ tình hình cho ba biết, ngươi cũng đánh tiếng với bác gái trước đi.”
Lục Trạch đột nhiên cau mày:
“Ngươi có ý gì, lẽ nào vì chuyện này mà muốn chặt đứt hợp tác giữa hai nhà? Ngươi có biết làm vậy sẽ mang đến tổn thất lớn thế nào cho ta và ba ngươi không!”
“Trong lòng ngươi ta ngốc như vậy à?”
Cô cả nhìn hắn với ánh mắt như nhìn người ngu:
“Ngươi lấy đâu ra tự tin cho rằng ta sẽ vì tình cảm cá nhân với ngươi mà cản trở việc công.”
Lục Trạch bị nàng chặn họng ngơ ngác.
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 15 |