Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà Mới

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Chương 99: Nhà Mới

Sau khi thả Vân Xu đi, nếu hắn muốn gặp nàng sẽ không đơn giản như bây giờ nữa, Tiêu Tử Nguyệt không phải đèn cạn dầu.

“Ta cứu Vân Xu, đương nhiên không hi vọng nàng chịu bất kỳ tổn thương nào, sao ta có thể xác định ngươi muốn chăm sóc nàng mà không phải muốn hại nàng.”

Lục Trạch lạnh lùng nói.

“Vậy không bằng hỏi ý kiến của Vân Xu đi.”

Tiêu Tử Nguyệt quay đầu nói:

“Xu Xu, ngươi muốn đến chỗ của ta không?”

Vân Xu vộigật đầu.

Ánh mắt Lục Trạch nhìn Tiêu Tử Nguyệt lạnh đến thấu xương.

Cục diện giằng co.

Lúc này thư ký An nhỏ giọng lên tiếng:

“Chủ tịch Lục, hay là để cô Vân Xu và cô Tiêu ở với nhau, nàng ấy ở đây không vui, nói không chừng về lâu dài, sẽ phản cảm, đến lúc đó sẽ phiền phức.”

Một lời đánh thức người trong mộng, bấy giờ Lục Trạch mới nhớ đến thái độ ngày càng lạnh nhạt của Vân Xu, hắn không chấp nhận nổi Vân Xu ghét mình, cuối cùng xụ mặt đồng ý.

An Trạch Vũ rủ mắt đứng yên tại chỗ, mày mắt lạnh nhạt.

Trước khi đi Vân Xu không nhịn được nhìn hắn, thư ký An lúc này không giống với ngày trước.

Tuy rất muốn trực tiếp đưa người về nhà, nhưng trong nhà vẫn còn ba Tiêu, Vân Xu chắc chắn sẽ không thoải mái, vừa khéo tiểu khu gần đây có một căn biệt thự, để Vân Xu ở đó, có thể thuận tiện thăm nàng.

Còn về Lục Trạch có tiện hay không, liên quan gì đến nàng.

Hiệu suất của Tiêu Tử Nguyệt cực cao, tối đó cho người dọn dẹp lại biệt thự đứng tên mình một lượt, ngày hôm sau, nhanh chóng đưa Vân Xu vào ở, hoàn toàn làm ngơ gương mặt đen thui của Lục Trạch.

Căn biệt thự này có hai tầng, thiết kế theo phong cách châu Âu, tinh tế xa hoa, có một vườn hoa nhỏ.

Lan can màu trắng cao cao vây quanh vườn hoa và biệt thự, dây leo xanh biếc quấn quanh khe hở, bên trên nở rộ những đóa hoa nhỏ vàng nhạt, tươi mát yếu ớt, những con đường nhỏ lát đá cuội uốn quanh thảm cỏ xanh mướt.

Nhìn qua hoàn toàn không hề thua kém ảnh chụp đã qua chỉnh sửa.

Đây mới là nơi Vân Xu nên ở, vừa xinh đẹp vừa lãng mạn, trong nụ cười nhã nhặn của Tiêu Tử Nguyệt không giấu nổi vẻ hài lòng.

“Xu Xu, ngươi tạm thời ở đây, đồ đạc ta đã chuẩn bị xong rồi, hệ số an toàn của tiểu khu này rất cao, ngươi không cần lo về vấn đề an toàn.”

Tiêu Tử Nguyệt tỉ mỉ dặn dò:

“Muốn đi đâu cũng được, nếu ta không ở bên cạnh, nhất định phải nhớ che mặt lại.”

Nếu không với tính cách mềm yếu của Vân Xu, chắc chắn không chống nổi nhiều người bao vây, lỡ gặp phải kẻ điên trực tiếp cướp nàng đi thì biết làm sao.

Nghĩ đến khả năng này, cả người Tiêu Tử Nguyệt đều thấy không ổn:

“Hay là trước khi ra ngoài ngươi gọi điện cho ta, ta qua với ngươi.”

Gương mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy lo lắng.

Vân Xu không nhịn được bật cười thành tiếng, kéo tay của nàng lắc lư:

“Đừng lo, ta có thể chăm sóc tốt cho mình mà.”

Xúc cảm truyền đến bàn tay vừa non mịn vừa mềm mượt, như ngọc mỡ dê thượng hạng, cộng thêm ánh mắt đong đầy ý cười của đại mỹ nhân đẹp đến độ không thể hình dung đang nhìn về phía nàng, trái tim Tiêu Tử Nguyệt gần như bay lên trời, lơ lơ lửng lửng.

Lục Trạch gì đó, đã bị ném ra mười vạn tám ngàn dặm từ lâu.

Tại sao phải mặt nóng dán mông lạnh, nuôi đại mỹ nhân không sướng hơn sao?

Ngày đầu vào ở, Tiêu Tử Nguyệt lo Vân Xu không quen, ở lại với nàng.

Buổi tối hai người ngồi trên sô pha vừa xem chương trình giải trí vừa trò chuyện.

Vân Xu vừa tắm xong, phần đuôi của mái tóc đen dài vẫn còn nhỏ xuống vài bọt nước vụn vặt, dưới khúc xạ ánh sáng tựa như viên kim cương xinh đẹp lấp lánh, ánh mắt như ngậm nước, long lanh động lòng người.

Tiêu Tử Nguyệt ngồi trên ghế sô pha với vẻ đoan trang, nét mặt nghiêm chỉnh, trong mắt lại hơi căng thẳng.

Nàng và Vân Xu ngồi rất gần nhau, còn gần hơn lần đầu gặp mặt.

Vân Xu quá đẹp, trên người nàng mang theo hơi nước còn quyến rũ người khác hơn bình thường, hương thơm từng được ngửi bao quanh Tiêu Tử Nguyệt, nhàn nhạt thoang thoảng, quấn quanh chóp mũi.

Dù đều là phụ nữ, trái tim cũng phải run rẩy.

Tiêu Tử Nguyệt cực kì thích nước hoa, thế nên đã sưu tầm vô số tác phẩm của những bậc thầy chế tác nước hoa, nhưng không có cái nào sánh bằng mùi hương giờ phút này, nó nhẹ nhàng trói chặt linh hồn, khiến ngươi không thể trốn thoát.

“Xu Xu, ngươi dùng nước hoa sao?”

Tiêu Tử Nguyệt đột nhiên lên tiếng hỏi.

Vân Xu lắc đầu, trước giờ nàng không dùng nước hoa, chê phiền phức.

Tiêu Tử Nguyệt hiểu ra, quả nhiên là mùi hương cơ thể, phải nói không hổ là đại mỹ nhân hiếm có trên đời, không chút tỳ vết, mọi mặt đều thể hiện sự thiên vị của Nữ Oa lúc nặn người.

Sau đó trong lòng lại thả like cho bản thân vì đã cướp Vân Xu về đây.

Trên TV đang chiếu tiết mục tuyển chọn tài năng, một nhóm tiểu thịt tươi vừa hát vừa nhảy, tràn ngập sức sống, thanh xuân khắp nơi.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vạn Người Mê Khuynh Đảo Chúng Sinh (Bản dịch) của Nguyệt Dạ Sanh Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.